Có bao giờ chính bản thân bạn từ chối cho mình một cơ hội làm lại tất cả từ đầu chưa? Bạn đã từ chối bản thân mình chọn một ngành học mình yêu thích chỉ vì ý kiến của ba mẹ… Hay từ chối một công việc làm tại một công ty mà bạn yêu thích chỉ vì mức lương không cao… .Hoặc từ chối yêu một người mới mà bạn yêu thương thật lòng… chỉ vì… mối tình 5 năm với người yêu hiện tại mà bạn đã thấy rạn nứt….
Có chăng tất cả là như bạn ngại bắt đầu trên một con đường mới. Có thể con đường mà bạn đang đi tuy không thật nhiều hạnh phúc nhưng với bạn nó là an toàn. Bạn đang sợ con đường mới có thật nhiều sỏi đá, lắm gập ghềnh mà bạn khó lòng vượt qua dù chỉ là trong suy nghĩ
Bạn đang ngại để bắt đầu lại?
Trễ rồi,
Tất cả có thật sự là quá trễ để bắt đầu lại?
Cô
Cô là một người con gái yếu đuối và nhỏ bé, nhỏ bé trong cả tình yêu. Cũng có thể vì thế mà tình yêu của cô không thể giữ chân được người con trai cô yêu… Đã có rất nhiều người con trai đi qua tình yêu của cô nhưng không ai đứng lại bên cô…lâu như anh ….
Đã là 5 năm rồi kể từ ngày anh mạnh dạn đến bên cô với mong muốn được chở che cho một bờ vai khỏi những ám ảnh của cuộc tình cũ hằng đêm, để không có một cô bé ngốc nào đi một mình trong những ngày mưa, để cho cô không phải gồng mình mạnh mẽ trước những bàn tán, xì xào của mọi ngưởi về những cuộc tình cô đã đi qua…. Cô cám ơn anh vì bàn tay anh đã nâng đỡ cuộc đời cô sau những ngày bão giông, vì anh đã hiểu những cuộc tình cô đã đi qua không chút oán trách, không ghen tuông, không giận hờn. Cô đến bên anh vì tình yêu lẫn cả sự cảm ơn anh đã ở bên cô trong những ngày giông bão nhất của cuộc đời.
Cảm ơn anh khi đã hiểu rằng: Mối tình đầu của cô là một khoảng thời gian đẹp nhất nhưng ngắn ngủi. Tan vỡ không phải vì hai người trong cuộc hết yêu nhau mà chỉ vì lý do cô kém cỏi, không xứng đáng với một gia đình bề thế của người ta. Mẹ người ta đã nói như thế với cô... Những câu nói không quá tàn nhẫn và cay độc nhưng đủ để cô đứng lặng thầm nhìn người con trai ấy ra đi về một phương trời xa. Hành trang người con trai ấy mang theo là lòng oán giận cô khi chia tay mà không một lời giải thích. Chỉ đơn giản là “Mình kết thúc đi!” Còn cô chỉ biết ở lại. Lòng quặn đau…
Tình yêu đầu lìa xa đủ đau để cô trở thành một người khác. Những cuộc tình sau đến và đi nhanh đến nỗi cô không kịp cảm nhận mình đang yêu nữa. Không ai cho cô cảm giác an toàn.Và cũng đến lúc cô muốn dừng lại tất cả, cô không tin vào tình yêu cùa bất kỳ ai nữa, không một ai… Cho tới khi gặp anh.
Anh
Không phải là một chàng trai hoàn hảo, không là mẫu người lý tưởng mà nhiều cô gái ao ước nhưng cũng không là quá tệ. Ngày anh gặp cô, anh không thích cái kiểu” khinh đời” trước tuổi của cô và cả cái vẻ mạnh mẽ không đáng có ở một người con gái trẻ như cô. Và có lẽ là anh đã hiểu tại sao cô lại như thế sau khi biết được những tình yêu mà cô đã đi qua. Cô đã yêu thật nồng cháy, mãnh liệt nhưng những gì cô nhận lại…chỉ là nước mắt, là nỗi đau tận tim, là trong tình yêu, hạnh phúc không có tên cô… Đã thật khó để lôi cô ra khỏi bi kịch của tình yêu, để làm cho cô hiểu tình yêu không có tội, hãy mạnh dạn yêu lần nữa... Hãy để cho anh được yêu cô, hãy tin rằng anh sẽ không làm cô đau nữa đâu…
Rồi anh và cô đi bên nhau sau nhiều tháng ngày anh lặng thầm đi bên cô. Anh đã giúp đỡ cô vượt qua nhiều điều trong cuộc sống, vượt qua nhiều ngày nắng lẫn ngày mưa cũng đã đi qua mấy mùa bão về. Cô đã có những nụ cười mãn nguyện bên anh…Cô hiểu rằng mình không thật sự yêu anh nhiều như cái cách anh yêu cô. Nhưng cô tin thời gian sẽ giúp cho trái tim cô yêu anh thật nhiều... Ở bên anh, cô đã thấy mình thật hạnh phúc dù cho cái hạnh phúc đó mong manh lắm… Và cô sẽ chẳng nghĩ nhiều về hạnh phúc giữa anh và cô.
Cho tới khi cô gặp hắn, một người con trai xa lạ. Họ đã vô tình gặp nhau khi những yêu thương giữa cô và anh phai màu. Nhưng cô vẫn là của anh, vẫn đang là người anh yêu, hắn không thể làm con tim cô lỗi nhịp hạnh phúc bên anh. Hắn cũng như cô, họ yêu nhau mất rồi dù chỉ là trong ánh mắt vô tình bắt gặp.
Trong cô giờ đây là sự đối tranh, cô không thể yêu hắn, không thể làm anh đau, không thể hủy đi cái hạnh phúc mà 5 năm nay cô và anh đã có.
Cô bé ngốc ơi! Chỉ còn mấy tháng nữa là cô sẽ làm vợ anh mà, chỉ còn mấy tháng nữa, hạnh phúc đời cô là sẽ về bên anh. Cô luôn dặn lòng mình hãy luôn nhớ tới sợi dây rằng buộc giữa anh và cô. Đó là tình cảm của anh dành cho cô trong những ngày tháng cô đau khổ nhiều nhất. Đó là sự chấp thuận của hai bên gia đình cho một hôn lễ sắp diễn ra. Đó là vì cô không có quyền làm anh đau như cô đã từng đau…Tất cả đều không thể xóa nhòa. Cô vẫn hy vọng tất cả điều đó sẽ ngăn cản được trái tim cô đến bên hắn. Trái tim cô chỉ có thể dành cho anh mà thôi… Mãi mãi là như thế!
Hắn
Là người yêu cô thật lòng. Nhưng mắc một cái tội thật lớn, mà cả đời này hắn không có cơ hội sữa chữa: Đến sau một người. Khi tình cờ gặp cô, hắn tin mình đã tìm kiếm được hạnh phúc thật sự. Và hắn cũng hiểu rõ nỗi đau là như thế nào khi biết cô có ngưới yêu và vài tháng nữa anh ta sẽ là chồng cô.
Đau khổ, tuyệt vọng, hắn muốn chạy đến bên cô, muốn đem cô đi thật xa, đi khỏi những rằng buộc xung quanh cô: là anh - gia đình - và cả định kiến xã hội. Hắn sẽ nắm chặt bàn tay ấy không bao giờ buông….Hắn đã ngỏ lời yêu cô ngay cả khi biết câu trả lời sẽ chỉ là cái lắc đầu và những giọt nước mắt của cô:
“Em xin lỗi…Muộn rồi anh ah”…
Có định nghĩa nào về sự muộn trong tình yêu hắn không biết chỉ biết rằng như thế là muộn rồi, ngay cả khi cô chưa lấy chồng…Hắn hiểu với một người từng đau khổ trong tình yêu như cô thì một sự bắt đầu mới với hắn là khó khăn. Nhưng khó khăn không đồng nghĩa với việc chúng ta chấp nhận từ bỏ… 5 năm cho một chuyện tình với anh, đối với cô là một ranh giới không thể bước qua để đến bên hắn. Trái tim cô đã biết sợ… sợ bắt đầu yêu hắn là làm nhiều người đau lòng, hụt hẫng, trong đó có anh, sợ mất đi cảm giác an toàn… sợ lại phải đi qua một cuộc tình….
Nhưng hắn biết phải làm sao đây khi có một ngày cô đã dựa lên bờ vai hắn:
“Anh hãy cứ thế này 1 giây thôi. Hãy để em một lần được yêu thương đúng nghĩa…Chỉ như thế này…1 lần thôi”.
Bất giác, giây phút đó hắn thấy cô nhỏ bé quá. Thấy thương yêu cô nhiều hơn, cô gái của hắn đã phải chịu thật nhiều đớn đau để rồi hắn, một thằng con trai, không thể làm gì được cho người mình yêu dù chỉ là cái ôm sẻ chia… Cô bé ngốc của hắn ơi! Sao chỉ duy nhất lần này hắn được ôm cô? Sao không phải là suốt đời này hả em? Sao số phận lại để anh ta đến với cô trước hắn? Sao không ai trong cô và hắn mạnh dạn sống thật với tình yêu của mình? Sao hắn không có thể làm cô hiểu con đường mới dẫu có khó khăn, sóng gió nhưng cô sẽ không cô đơn vì luôn có hắn ở bên cùng cô đi đến hạnh phúc đáng ra phải thuộc về cô?
Rõ ràng giữa cô và hắn đã có thật nhiều điều chi ở thì quá khứ. Tình yêu chưa bắt đầu của họ đã có quá nhiều câu”Ước gì!”; ”Gía gì”
Một ngày mưa. Tối muộn. Cô nhắn tin cho hắn: “Đừng nên dây dưa nữa. Hãy kết thúc tất cả…. Ngày mai em đi lấy chồng rồi… Em đã hèn nhát để anh ở lại.. Cho em xin lỗi… Tất cả vì em sợ bắt đầu… Cũng vì tất cả đã muộn rồi anh ơi!”