" Có những sự thật bên lề sự thật ! Có những nỗi đau vượt qua nỗi đau "
" Nếu có một điều ước tôi chỉ ước mình không bao giờ sinh ra trên đời này "
Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có,ba mẹ hết mực yêu thương tôi.Họ dành cho tôi những điều tốt nhất.Tôi hạnh phúc trong gia đình vàng của mình cho đến một ngày,một việc đã làm thay đổi cuộc đời tôi để nó trở thành màu đen mãi mãi.
Trong kỳ nghỉ hè của mình tôi cùng ba mẹ đi du lịch biển.Tôi là người mơ mộng nên thường thích ngồi ngắm biển một mình ở những chỗ ít người qua và tôi trốn ba mẹ để đi riêng ra một bãi đá.
Tôi ngồi đó nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá rì rào.Không gian yên tĩnh của tôi bị phá vỡ bởi giọng nói của mấy tên con trai.
_ Này em ! Sao lại ngồi đây một mình thế.Có muốn " họp kín " với bọn anh không ?
Tôi bỏ ngoài tai lời của chúng và đứng dậy bỏ đi.Không ngờ bọn chúng đột nhiên vây lấy tôi và chặn tôi lại.Tôi hẩy mạnh một tên trong đó ra làm hắn ngã xuống đất.Hắn liền bật dậy tát mạnh vào mặt tôi và nháy mắt cho hai tên còn lại giữ chặt tôi,kéo tôi vào một góc.Tôi cố sức vùng vẫy và hét lên nhưng thật không may chỗ tôi đến quá vắng vẻ,chẳng có ai nghe tiếng tôi kêu cứu và cứ như những con thú thèm khát,bọn chúng thay phiên làm nhục tôi.Tôi còn nhớ rõ và không bao giờ quên tiếng cười man rợ,âm thanh thỏa mãn của bọn chúng.....
Tôi ngồi đó chết lặng.Tôi bị tổn thương cả tinh thần và thể xác nặng nề.Tôi cố gắng đứng dậy trên đôi chân run run và một ít máu còn dính trên đùi.Tôi lê bước trở về khách sạn,ba mẹ tôi không có ở đó.Có lẽ họ đang cuống lên tìm tôi.Tôi chẳng quan tâm,tôi bước vào tắm rửa và bình thản ngồi như không có chuyện gì.
Một lúc sau ba mẹ tôi trở về và mừng quýnh khi nhìn thấy tôi.Họ rối rít hỏi tôi mà không cần lời đáp,họ lo sợ cho tôi vì đêm nay trời sẽ có bão,sóng biển rất to,họ lo tôi gặp nguy hiểm.
Sáng hôm sau chúng tôi trở về nhà.Tôi ra ngoài khách sạn và thấy người ta đồn tin có người tối qua bị sóng cuốn,sáng nay tìm thấy xác của 3 thanh niên.Tôi mở to mắt và căng tai nghe.Tôi chạy đến chỗ người ta xúm lại xem mấy cái xác chết chìm.
Tôi hả hê và đã cười ngay lúc đó vì đó chính là những kẻ cưỡng bức tôi chiều hôm qua.Phải rồi,có lẽ đó là sự trừng phạt thích đáng cho chúng nó.Chỉ có cái chết mới có thể làm nguôi đi nỗi uất hận trong tôi.
Tất cả mọi người nhìn tôi thì sao.Đừng nhìn tôi.Hãy nhìn những kẻ khốn kiếp kia phải trả giá thế nào.
Vài tháng sau tôi bắt đầu có hiện tượng nôn mửa nhưng lại không thể nôn ra.Tôi không để ý vì nghĩ là mình có vấn đề về dạ dày.Cho đến khi bụng của tôi bắt đầu to lên thì tôi biết là mình đã có thai.Một điều tôi không bao giờ ngờ đến.Ba mẹ hoàn toàn choáng váng trước tình cảnh này.Họ rất thương tôi,không một lời oán trách khi tôi kể cho họ việc mình đã trải qua.Tôi tạm thời rời nhà đến chỗ khác để chờ sinh nở.
9 tháng 10 ngày tôi trở thành mẹ ở tuổi 13.Tôi đã bị ngất trong lúc sinh.Khi tỉnh lại ba mẹ cho tôi biết đứa trẻ đã bị ngạt và chết khi vừa chào đời.
Tôi không hề đau xót như những người mẹ khác bởi đơn giản tôi còn quá bé để cảm nhận thế nào là mẹ.Thế nào là có 1 đứa con.
Nhiều năm trôi qua,giờ tôi đã là một người phụ nữ,tôi trở thành một người phụ nữ ghét đàn ông.Tôi xinh đẹp và có nhiều đàn ông theo đuổi nhưng trong mắt tôi họ là thứ rác rưởi.
Tôi sợ những nơi vắng vẻ và tất nhiên những nơi tôi làm việc phải luôn ngập tràn tiếng cười,sự đông đúc.
Tôi làm giáo viên dạy thêm ở một trường theo dòng đạo.Chỉ như là làm việc thiện thôi.Còn công việc chính của tôi là trên sở giáo dục.Tôi đang viết luận án tiến sĩ.
Buổi đầu tiên tôi đến dạy ở trường đạo.Bước vào lớp là những gương mặt ngoan hiền mỉm cười với tôi.Nhưng ánh mắt của tôi dừng lại ở một cô bé có mái tóc nâu,từ gương mặt đến trang phục đều cá tính như con trai.
Tôi thực sự đã dừng ánh mắt ở gương mặt đó một lúc lâu và cô bé đó cũng nhìn tôi rất chăm chú.
Cả buổi học tôi đã liên tục nhìn cô bé và phát hiện ánh mắt cô bé không hề rời tôi 1 giây.Hết tiết học tôi bước ra khỏi lớp học và cô bé cũng lập tức đứng dậy đi theo tôi.
Tôi không hiểu mình có nên quay lại không vì cô bé cứ đi theo sau tôi mà chẳng tiến thêm bước nào để bắt chuyện.Chẳng hiểu vì sao mà tôi lại ngừng bước quay lại nhìn cô bé và hỏi.
_ Em đang đi theo cô đấy à ?
_ Tôi muốn làm quen với chị.
_ Tại sao ?
_ Vì tôi đã thích ngay khi chị bước chân vào lớp.
Câu trả lời thẳng thắn của cô bé làm tôi thực sự ấn tượng,tôi thích thú vì tôi cũng hoàn toàn bị thu hút khi vừa nhìn thấy cô bé.
_ Em tên là gì ?
_ Jin !
_ Tôi tên là Mai.
_ Mai.Từ nay tôi sẽ theo đuổi em nhé.
Chỉ vỏn vẹn 1 câu rất nhanh rất dứt khoát rồi bỏ đi.Jin dám gọi tôi bằng em và tỏ tình thẳng thắn.
Tôi đã nghĩ về Jin suốt buổi chiều hôm đó.Ngày hôm sau đến dạy tôi hồi hộp bước vào lớp,chờ đợi bắt gặp ánh mắt ấy.Nhưng hôm nay Jin không có ở đây.Tôi hơi thất vọng nhưng rồi cũng bắt đầu bài giảng.
Vừa bước chân ra khỏi cửa lớp tôi đã thấy Jin ngồi vắt vẻo trên lan can.Jin nhảy xuống và tiến về phía tôi.
_ Bức thư này viết cho em đấy.Nhớ đọc nhé.
Lại chỉ vỏn vẹn 1 câu rồi bỏ đi.Tôi ngó theo bước chạy xa dần của Jin.Cất lá thư vào trong cặp,về đến nhà tôi mở ra xem.Lá thư được viết rất phóng khoáng.
_ " Yêu em rồi.Giờ em là người mà tôi sẽ nhớ đến hàng ngày.Tôi sẽ chờ 1 cái hẹn từ em. "
Tôi cười phì với nội dung lá thư vì nó quá thẳng thắn và chân thành.
Ngày thứ 3 tôi nhận tiếp lá thư thứ 2 từ Jin.Lần này Jin cũng không học tiết của tôi.Chỉ bất ngờ xuất hiện trao lá thư rồi lại bỏ đi.
_ " Hôm nay em thật là đẹp.Tôi đã yêu em nhiều lắm "
Ngày thứ 4 tôi nhận là thư thứ 3
_ " Hôm nay tôi vẽ một bức tranh về cô gái mà tôi yêu.Em sẽ ngồi cạnh tôi và xem nó chứ "
Ngày thứ 5 tôi nhận bức tranh của Jin vẽ chân dung tôi.Đằng sau bức tranh có ghi vài dòng chữ.
_ " Ngày mai em hãy đưa tay cho tôi nhé "
Ngày thứ 6 Jin bước đến trước mặt tôi và nói.
_ Em hãy cho tôi 1 cái hẹn đi.
_ Tôi hơn tuổi Jin nhiều lắm.Tôi không thích trẻ con đâu.
_ Em đang nói dối đấy.Tôi yêu em từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em.
_ Jin không ngại khi thích 1 người hơn mình nhiều tuổi vậy sao ?
_ Ngại.Tôi ngại khi thích một người lớn tuổi nhưng tôi không ngại khi tôi yêu một người lớn tuổi.
Jin bất chợt hôn lên má tôi và lại bỏ đi.Tôi cũng như Jin,tôi thích Jin ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Jin.Tôi không muốn chối bỏ điều đó.Ngày mai tôi sẽ hẹn hò với Jin.
Jin đứng trước cổng trường đợi tôi và tiến lại gần nắm tay tôi.Chúng tôi bước đi cạnh nhau.Jin quay sang thì thầm vào tai tôi.
_ Hôm nay em rất đẹp.
Tôi ngại ngùng vén tóc ra sau.
_ Jin có nghĩ là tôi thích Jin không ?
_ Có.Tôi biết điều đó.Tôi biết em thích tôi.Chúng ta đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.Tôi thích thế và tôi sẽ yêu em như vậy.Yêu em cho đến ánh mắt cuối cùng được khép lại.
Những ngày tiếp theo tôi hẹn hò với Jin nhiều hơn.Tôi như trẻ ra rất nhiều mặc dù tôi chỉ 31.Đi cạnh Jin tôi thấy mình ngang bằng Jin.Jin kém tôi nhiều tuổi lắm nhưng đủ mạnh mẽ để bao bọc cho tôi.
Bên cạnh Jin tôi luôn ngập tràn trong tiếng cười.Mỗi khi đi chơi Jin đều cầm theo máy quay ghi lại những giây phút tôi cười.
Jin và tôi trèo lên sân thượng của 1 tòa nhà.Tôi ngồi đằng trước và Jin ngồi đằng sau ôm tôi.Chúng tôi ngồi chênh vênh trên mép thành sân thượng.
_ Nếu chúng ta ngã xuống đây thì sao ? - tôi hỏi Jin
_ Thì chúng ta vẫn mãi bên nhau thôi !
_ Sao anh yêu em hả Jin ?
_ Vì em xinh đẹp.
Tôi hài lòng với câu trả lời đó.
_ Chúng ta sẽ yêu nhau bao lâu ?
_ Đến giây phút cuối cùng của thời gian !
_ Anh đang nghĩ gì thế ?
_ Nghĩ về chúng ta.Anh cảm thấy mình đã quen em từ rất lâu.
_ Em cũng vậy.
Jin tâm sự với tôi mọi điều.Jin là trẻ mồ côi nhưng lại được 1 người họ hàng âm thầm cung cấp cho tiền ăn học và hàng tháng đến thăm nom 1 lần.
Nhiều tuần rồi nhiều tháng trôi qua,tôi và Jin yêu nhau thật nhiều.Tôi trao cho Jin tất cả,tâm hồn và thể xác.Tôi chìm đắm trong sự ngọt ngào của Jin.
Đáng lẽ chúng tôi không nên yêu nhau nhiều đến thế.Tôi không nên dâng hiến tất cả như thế.
_ Jin à.Hôm nay anh về nhà em nhé.
_ Em muốn ba mẹ em biết anh sao.
_ Vâng.Em muốn công khai mối quan hệ.
_ Cũng được.Anh sẽ làm tất cả vì em.
Jin mỉm cười hôn tôi và men tình nồng lại cuốn lấy thân xác hai chúng tôi.
Tôi gọi điện để mẹ chuẩn bị cơm mời khách.Ba mẹ tôi biết tôi đang yêu 1 người con gái.Họ không phản đối thậm chí còn rất hồhởi.
Tôi dắt Jin vào nhà.Mẹ tôi đang dọn cơm.Múc bát canh nóng hổi,mỉm cười hỏi tôi.
_ Bạn con đâu ?
_ Đây mẹ à
Tôi kéo tay Jin ra trước mặt mẹ tôi.
Xoảng...bát canh trên tay mẹ tôi rơi xuống đất đổ tung tóe.Mẹ đứng chết lặng nhìn Jin.Ba tôi thì từ trên lầu đi xuống.Vừa nhìn thấy Jin ba cũng tương tự như mẹ,đứng chết lặng nhìn tôi và Jin.
_ Mẹ à, ba à,có chuyện gì vậy.Sao mọi người lại nhìn Jin thế.
_ Sao lại thế này được - ba tôi run run.
_ Mai à.Đây là người mà con yêu sao - mẹ tôi hỏi giọng trực sắp khóc.
_ Đúng thế.Jin là người mà con nói đến.Ba mẹ sao vậy.
_ Chú....Mai là con chú sao
Jin quay ra hỏi ba tôi như có vẻ quen biết.
_ Chuyện gì vậy.Ai nói cho con biết là có chuyện gì ?
_ Mai ! Sao mày...sao mày có thể yêu nó chứ ?
_ Tại sao con không thể yêu Jin.
_ Trời ơi.Thật ra ông trời đang chơi trò gì đây - mẹ tôi bật khóc.
_ Con ơi.Sao mày lại yêu chính con của mày chứ !
Con của tôi ư.Mọi người đang nói gì thế.Tôi có nghe nhầm không.Sao lại là con của tôi chứ.
_ Ông nói gì thế.Ông nói tôi là cái gì của Mai.Ông nói lại xem nào - Jin gào lên đau đớn.
_ Jin.Đó là mẹ cháu mà !
_ Nói láo.Không phải thế.Ông nói láo.Tôi không tin đâu.Không thể nào.Tôi không có cha mẹ.Các người nói láo - Jin hét lên.
Còn tôi thì đau đớn đến tận tim gan,tôi bỏ chạy như 1 người điên.Tôi lao ra khỏi nhà và lao thẳng vào một chiếc xe hơi đang chạy.
................
Có mùi gì thật là khó chịu.Là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.Tôi mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa.
_ Mau gọi cha mẹ bệnh nhân đến.Cô ấy tỉnh lại rồi - tiếng y tá hô to.
_ Jin....anh ở đâu....Jin.....tôi muốn gặp Jin.
Tôi muốn đứng dậy nhưng đôi chân của tôi không thể nhấc lên.Tôi đã hoàn toạt mất đi cảm giác ở đôi chân.
Ba mẹ tôi đến.Sao trông họ già đi nhiều thế.
_ Con đã hôn mê 3 tháng rồi - mẹ tôi sụt sịt
_ Jin đâu ?
Câu hỏi của tôi làm ba mẹ tôi chỉ biết nhìn nhau và họ đưa tôi đến 1 trung tâm từ thiện,nơi chăm sóc những người tàn tật và người già.
Họ chỉ cho tôi một nhà sư đang đứng phát cơm cho mọi người.Không ai khác đó là Jin.Tôi đã rơi nước mắt khi thấy Jin đi tu.
Phải rồi.Có lẽ trong lòng cả tôi và Jin đều mang nỗi đau không nói thành lời và Jin đã chọn cách này để thoát khỏi nỗi đau trần tục.
Giờ đây hàng ngày tôi ngồi trên chiếc xe lăn.Chờ Jin đến chăm sóc ngồi cạnh tôi,quỳ xuống bên dưới chân tôi và nhìn tôi dịu dàng.Chúng tôi không nói với nhau lời nào.Có lẽ vì chúng tôi không biết nên xưng hô thế nào.Thôi thì hãy để ngày tháng đẹp đẽ của chúng tôi chôn chặt vào dĩ vãng !
Xin đừng phán xét chúng tôi vì cuộc đời là một ẩn số vô tận.Cả tôi và Jin đều không thể ngờ được chuyện gì trong cuộc đời.
Tôi yêu Jin và Jin cũng thế.Yêu rất nhiều.Dù giữa chúng tôi là tình yêu hay.... tình mẫu tử thì cũng là tình mà thôi !
Hay the.cam dong wa.