Nếu trong bất cứ việc gì, chúng ta cũng đuổi theo cảm tình bất chợt của chàng thì liệu chúng ta có được yêu hơn so với những cô nàng không mấy khi đón đầu?
Bước vào hôn nhân, được chỉ định phận sự "xây tổ ấm", phụ nữ hay được khuyến khích cống hiến xả thân, làm "lạt mềm", thỏa hiệp và nín nhịn… Chúng ta bỏ rơi chính mình tới mức hòa tan. Bạn trở thành người vợ thích nghi vô điều kiện, còn các đức lang quân, không những không biết ơn vì sự "tan biến" của bạn mà còn chuyển sang dáo dác vì một đối tượng còn nguyên cá tính.
Có người vợ luôn nghĩ cách đón ý của chồng từ thực đơn ngon miệng đến những việc trọng đại trong gia đình. Mỗi lần chồng đi ăn cỗ ở nhà bạn bè về khen một món ăn nào đó, người vợ ngay lập tức vào mạng để tìm cho ra công thức nấu món đó. Thế rồi tuần nào cô cũng nấu món đó, mà chẳng biết rằng có thể anh ấy chỉ thấy món đó ngon đúng vào lần đầu tiên được nếm mà thôi. Nếu trong bất cứ việc gì, chúng ta cũng đuổi theo tình cảm bất chợt của chàng thì liệu chúng ta có thể được yêu hơn so với những cô nàng không mấy khi "đón đầu"?
Tương tự trong chuyện lấy lòng mẹ chồng để được chàng cộng điểm. Nếu chàng là con trai hiếu thảo của mẹ, cách này phần nào phát huy tác dụng, nhưng nếu bạn không yêu quý mẹ chồng (và người thân khác bên chồng) như mức bạn biểu lộ, bạn không bao giờ thấy thoải mái.
Nói cách khác bạn đang làm một việc trái với năng lực của mình, bạn vừa mất sức hơn mà chưa chắc đã chinh phục được hoàn toàn cả chàng lẫn mẹ của chàng. Trong cuộc sống chung, nếu chúng ta luôn ở tư thế căng người cố gắng, dường như chúng ta đang thất bại. Một phụ nữ có thể có hạnh phúc không nếu cô ấy luôn trong tư thế vươn cao không ngừng nghỉ? Cố gắng xinh đẹp, cố gắng thông minh, cố gắng được việc, cố gắng hiếu thuận, có gắng nữ tính… giống như một diễn viên balê cứ phải đứng kiễng trên năm đầu ngón chân 24/7.
Thường mất ít nhất trong 3 năm đầu cuộc hôn nhân phụ nữ không có phương hướng riêng cho mình, họ giữ chồng theo kinh nghiệm của các cô bạn gái và những người tự nhận nhiều trải nghiệm hơn.
Cuộc sống vợ chồng lung lay nhất khi người phụ nữ lười biếng trong việc "gia cố" lại mình!
Khi chúng ta để mình thất lạc với những thú vui riêng. Bạn kiếm tiền, làm việc nhà, chăm sóc con cái, giữ chồng… như một thói quen đầy trách nhiệm nhưng thiếu vắng đam mê. Hôn nhân cần một phụ nữ là bạn, có khả năng phân tán say sưa một việc nào đó hoàn toàn là của bạn, dành cho bạn, làm nên bạn.Và chính sự phân tán này nâng bạn lên, tỏa ra những tia quyến rũ.
Làm bánh, thêu, khiêu vũ, vẽ tranh, du lịch (với nhóm bạn thân), tụ tập cùng nhóm tín đồ một sở thích nào đó… những điều cho dù là nhỏ nhặt chỉ cần đính kèm niềm vui cũng sẽ đủ để giữ bạn như một cá thể độc lập, để bạn không bị tan biến.
Chồng của bạn sẽ cảm động bất ngờ nếu bỗng một ngày anh ấy nhận được hộp quà buộc nơ óng ánh, anh ấy mở ra và trong đó là "khung trời riêng".
Anh ấy được yên tĩnh một mình những lúc cần, được làm việc mình thích, rủ bạn bè đi nhậu, không bị kiểm soát bằng những cuộc gọi nhỡ của bà xã, không phải trình báo một số bí mật đàn ông… Khung trời riêng, anh ấy rất mê món này, rất biết ơn người tặng quà và tỏ ra xứng đáng. Trong khi đó đã số phụ nữ đều cảnh giác với khoảng riêng của chồng, các nàng đánh đồng nó với những phiêu lưu bên lề quen thuộc của cánh mày râu.
Nhạc sĩ Dương Thụ có một định nghĩa rất hay cho khái niệm "em" của người đàn ông. Em không hẳn là một hình bóng cụ thể. Em có thể là tuổi trẻ, là một điều tốt đẹp đang có hoặc đã mất, em là niềm đam mê, là thú vui đơn giản nào đó. Em có thể là tình yêu, hạnh phúc hoặc là cả một khung trời riêng. Nếu chúng ta tặng chàng một em khung trời, chúng ta chẳng bao giờ phải ghen tỵ hay căng thẳng. Còn nếu để chàng tự tìm lấy em Khung trời ấy cho mình, mọi chuyện sẽ rất khác.
Sự hào phóng của chúng ta chỉ thực sự hiệu quả khi bạn cùng lúc đó cũng tặng cho mình một khung trời. Ở trong đó, bạn bay bổng, đắm mình, tự do.
Một người bạn học của tôi từng rơi vào khủng hoảng suýt ly hôn vì chị ấy từng giấu nhẹm xuất quà Khoảng trời riêng của chồng và của bản thân.
Hai ngươi từng sống làm việc ở nước ngoài, khi về nước có một chút vốn kha khá, chị đầu tư cho anh chồng thăng tiến sự nghiệp còn chị quyết định ở nhà nội trợ chăm sóc con cái. Chồng chị làm sếp trong nghành du lịch, thường xuyên đi công tác, đến một ngày, chị nghe mọi người xì xào chồng chị có bồ cùng cơ quan. Chị khá sốc vì từ trước vẫn tự tin rằng được chồng mê. Chị đề nghị anh phải đưa chị đi xa cùng "vì em muốn được biết đó đây", mọi chi phí phát sinh ăn ở chị sẽ thanh toán. Mới đầu anh miễn cưỡng đồng ý để chị khỏi nghi ngờ nhưng sau đó anh luôn tìm lý do cơ quan dị nghị để từ chối.
Sợ chồng rảnh rỗi sẽ càng dễ hư nên chị luôn nghĩ ra những công việc nhà oái ăm để bắt chồng tham gia mặc dù anh rất bận. Anh cảm thấy mình như đang bị hành hạ trả thù. Còn chị lúc nào cũng hậm hực vì nghĩ mình đang bị thiệt thòi "mình xả thân bao năm kiếm tiền nuôi gia đình mà giờ đây không được chồng ghi nhận". Hai người cứ dấm dẳng làm khổ nhau. Chị chủ động viết đơn ly dị sau một lần cãi vã, anh thú nhận "chính em đã buộc anh phải yêu người khác".
Trong giai đoạn sống ly thân, môt người bạn thấy chị hoảng loạn quá đã rủ chị đi học khiêu vũ. Từ lớp học nhảy, chị quen được một nhóm phụ nữ lái xe. Chị bận hơn với lớp học nhảy và những chuyến đi rong ruổi. Nhiều mối quan hệ và công việc gợi mở. Chị gần như không còn thời gian để nhắn tin giày vò người chồng bội bạc nữa. chính anh đã nhìn ra sự thay đổi kỳ lạ này, anh đã chủ động xin làm lành.
Nếu bạn đã có một khung trời riêng hòm hòm và tặng ông xã một em tương tự, đừng quên thắt cho em một chiếc nơ thật đẹp. Đôi khi chúng ta đã có tất cả nhưng vẫn thiếu một tẹo gì đó lấp lánh!