Chưa bao giờ nó thấy lòng mình nhẹ nhõm như lúc này, thời học sinh đi qua, dỗi hờn đi qua, nỗi buồn cũng đi qua, còn tiếng cười xin ở lại!
0h38'...
Âm báo tin nhắn của nó vang lên...
"Sinh nhật vui vẻ... (Blog radio)"
Số điện thoại quen thuộc mà nó nhớ như in khiến dòng cảm xúc nơi nó trong vô thức dâng trào trên khóe mắt...
"Chúc mừng sinh nhật?" - Nó bật cười, nụ cười còn xót xa hơn cái đang lăn dài trên khuôn mặt nó... Đã hai năm trôi qua, nhưng tại sao nó không thể quên mặc dù đã cả trăm lần nó tự nhắc bản thân mình là không được nhớ?
Điện thoại vẫn rung liên hồi, những tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ các số điện thoại khác liên tục được gửi đến, nhưng nó vẫn mãi nhìn vào số điện thoại đang làm nó rơi nước mắt... Người đó vẫn nhớ ngày sinh của nó, ngày mà hàng năm, nó vẫn nhớ về người ta, về kỉ niệm và buồn...
Có ai đó đã nói với nó: " Chuyện buồn, hãy viết lên cát, để sóng cuốn đi, còn những kỉ niệm tốt đẹp, hãy dành cho nhau mãi mãi..." , nhưng có lẽ là nó không làm được và sự thực là hai năm qua, thi thoảng nó vẫn nhớ về người ta và về nỗi buồn đã từng nếm qua của nó. Reply: "Cám ơn!" nhưng nó vẫn không thấy lòng mình nhẹ nhõm, một sức ép vô hình đang đè nặng lên người nó... khó chịu...
1h35'...
Vẫn không ngủ được, một miền kí ức, yêu thương, hãnh diện và giận hờn đang xâm lấn tâm hồn nó. Kí ức đầy niềm vui nhưng cũng đầy nỗi buồn, kí ức mà nó vừa muốn níu giữ, lại vừa muốn quên đi...
***
Minh đã từng là người bạn trai thân thiết nhất của nó, người mà nó có thể tâm sự hay kể bất cứ rắc rối nào mà không chút đắn đo. Đã từng có một thời, bạn bè phải ghen tị với nó về một tình bạn đẹp như vậy giữa một người con trai và một người con gái. Một thời nó tự hào về Minh và về những gì nó đang có. Thế nhưng, có lẽ không ai khác mà chính bản thân nó đã phũ phàng đánh mất những điều mà lẽ ra nó phải quý trọng đó. Phải, chính nó, trong thâm tâm nó nhận rõ điều đó, nhưng trước nỗi đau, nó vẫn luôn đổ lỗi cho ngoại cảnh, cho người bạn của nó. Một sự lừa dối bản thân đến tàn nhẫn? Có lẽ vì thế, mà nỗi đau của nó, vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai...
Nó gặp Minh vào ngày đầu tiên bước vào lớp 10, ngày đó, nó bị tai nạn nên mặt mũi có những vết xước khó coi, Minh ngồi sau lưng nó, chưa biết tên nên Minh gọi nó là "lọ nghẹ". Thật là đáng ghét quá, đã lỡ có chữ "lọ" rồi , sao không gọi là "lọ lem"? "Đợi đó, hết mấy vết này, ta sẽ thành công chúa cho nhà ngươi xem!" - nó thầm "hoang tưởng".
Rồi thời gian trôi qua, một tuần, hai tuần... nó dần hòa nhập vào mội trường mới, nơi có những bạn bè yêu quý mà sau này nó phải khóc nấc lúc chia xa. Ấn tượng của nó về Minh cũng dần dần đổi khác, từ một cậu bạn ăn nói có phần vô duyên, trước mắt nó, Minh dần dần hoàn hảo hơn: thẳng thắn, tự nhiên, thân thiện và "nghĩa hiệp" nữa.
Không biết nó dùng từ "nghĩa hiệp" có đúng không? Đó chẳng qua chỉ là một lần Minh ra tay bên vực cho một người bạn trong lớp bị một tên lạ mặt ở ngoài vào trường ăn hiếp, sau lần đó, Minh bị ra hội đồng kỉ luật, hạ hạnh kiểm. Nhưng hành động lần đó của Minh đã để lại trong nó những ấn tượng sâu sắc, đó là một trong những lý do nó xác định: "Mình muốn chơi thân với con người này!".
Nghe có vẻ kì cục, nhưng không hiểu sao nó nhìn thấy ở Minh những điều thật lạ... Và thế, những điều có vẻ như nhỏ bé ấy đã bắt đầu cho một tình bạn lớn giữa nó và Minh.
***
Tuổi học trò quả là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Một bầu trời gọn đẹp với nụ cười, nước mắt, phút yêu thương, giận hờn, ở đó, thời gian không được tính bằng "tháng", "ngày", không được đo bằng đồng hồ mà được tính bằng những bài kiểm tra và đo bằng kỉ niệm... Phải rồi, những kỉ niệm với phượng đỏ và bằng lăng tím, với bài vở chổng chất nhưng vẫn thấy đầy ắp yêu thương khi bạn bè réo chuông kêu nhau dậy học bài vài mỗi sáng...
Có ai đó đã nói với nó rằng: "Tình bạn tốt đẹp sẽ không bao giờ có được kết thúc tốt đẹp, vì nó sẽ không bao giờ kết thúc...". Và nó đã tin tuyệt đối vào điểu đó, vào tình bạn được mọi người ngưỡng mộ của nó và Minh.
Lớp nó là lớp chọn của trường, điều đó có nghĩa là lớp nó tập hợp nhiều học sinh giỏi trong khối. Nhưng lớp nó cũng đặc biệt là lớp quậy phá nhất trường, không thể kể hết được những trò nghịch ngợm do lũ quỷ lớp nó nghĩ ra. Học kỳ đầu, bạn bè còn lạ lẫm thì không đến nỗi, đến học kỳ hai, khi chúng nó dần quen biết nhau và liên kết thành một khối đoàn kết mạnh mẽ, cùng nhau tìm trò thì bảng xếp hạng thực sự đã trở thành thảm họa, sổ đầu bài lúc nào cũng đầy nhóc vi phạm, lúc này thì thầy chủ nhiệm của lũ chúng nó đã nổi đóa thực sự. Một chiến dịch đổi chỗ với quy mô lớn trên toàn lớp được thầy đề ra và thi hành nhanh gọn trong một buổi sinh hoạt lớp. Theo kế hoạch, thầy sẽ xếp sao cho những bạn trai nghịch ngợm hay nói chuyện sẽ bị tách ra bởi những bạn nữ ít nói và ngược lại. Sau lần "đại cải cách" ấy, nó và Minh ngồi cạnh nhau.
Kiểu xếp chỗ "nam nữ xen kẽ" này của thầy đã mang lại hiệu quả tích cực, lớp nó bớt ồn hẳn, thứ hạng dần tăng lên, nhưng hệ quả của nó cũng lắm phức tạp. Điều này chỉ có mỗi cô giáo dạy Văn "nhạy cảm" của chúng nó là nhìn thấy, cô thường hay chọc lũ quỷ của cô thế này: "Xa nhau thì thấy cũng bình thường, gần nhau sao thấy cứ thương thương." . Mỗi lần cô nói vậy, lớp nó cứ cười hì, ấy vậy mà sau một thời gian thì "thương" thật, từng cặp, từng cặp, từng cặp dần dần xuất hiện, có lúc thật dễ thương, nhưng cũng có lúc thật buồn...
Ngồi gần nhau, Minh và nó cũng dần hiểu nhau và thân nhau hơn, nhưng tất cả chỉ dừng ở tình bạn. Có một người bạn thân khác phái là một điều tuyệt vời, có lẽ cả nó và Minh đều nghĩ như vậy.
Trong lớp nó, dĩ nhiên cũng tồn tại những cặp bạn thân khác giới giống như nó và Minh, nhưng rồi những tình bạn như vậy bên cạnh nó cũng dần kết thúc. Nó nhớ mãi vẻ mặt thật buồn của Trinh - cô bạn đáng yêu của nó trong buổi tối lang thang xe đạp điện sau giờ học thêm...
- Tại sao không thể tồn tại tình bạn mãi mãi giữa con trai và con gái nhỉ?
Một ngày giữa tháng 12, cái lạnh của tiết trời vào đông của miền trung du làm nó bất giác run lên. Quay sang nhìn Trinh, dường như nỗi buồn đâu đó lang thang đã bị sương đêm ôm trọn rồi đọng lại trên khóe mắt cô bạn... mênh mông... Nó thấy lòng mình vừa trống rỗng, vừa đong đầy, nó muốn làm một cái gì đó cho Trinh nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu...
- Trinh sao vậy?
- Cậu sẽ làm gì khi bạn trai của bạn thân của mình lại nói thích mình? - Trinh hỏi nó...
Một chút bối rối... Có lẽ nó đã đoán ra...
Những ngày tiếp theo sau đó, nó không còn thấy Trinh nô đùa cùng cậu bạn thân nữa, giữa hai đứa dường như xuất hiện một bức tường vô hình, gặp nhau cũng chỉ đưa cho nhau một ánh nhìn... rổi bỗng chốc quay đi. Trinh chẳng mấy khi kể lể cho nó nghe, những lúc nói chuyện, Trinh chỉ nói với nó rằng nó thật hạnh phúc vì có một người bạn trai thân đúng nghĩa, Trinh nói vậy... và nó biết người bạn gái thân thiết của nó đang buồn thật nhiều.
Nó buồn cho Trinh và tự hào về cái mà bản thân mình đang có. Chẳng biết từ lúc nào, Minh đối với nó không đơn thuần như một người bạn, mà như một người anh trai vậy. Người anh trai tuyệt vời cưng chiều em gái nhỏ, cùng nó thức đến thật khuya chỉ để nghe nó than vãn và giải quyết giúp nó những rắc rối ngớ ngẩn do nó gây ra, nhận lỗi giúp nó khi nó bị ghi tên vào sổ đầu bài, hàng ngày đến nhà chở nó đi học trong suốt một tuần nó bị tai nạn giao thông... Minh tốt với nó từng cái nhỏ nhất và cũng dễ thương nhất...
Nó nhớ hoài hình "khuôn mặt cười" trên bầu trời đêm được tạo bởi mặt trăng hình liềm và hai ngôi sao mà nó đã từng nhìn thấy vào một trong những khoảnh khắc đáng yêu nhất của thời học sinh. Đó chẳng phải là một hiện tượng thiên nhiên kì lạ hay hiếm hoi, nhưng đối với lũ học sinh đang ở cái tuồi hồn nhiên, đầy mơ mộng như chúng nó thì "khuôn mặt cười" thật sự thu hút, chúng nó chỉ nhau, cùng trầm trồ, cười nói... thoáng chốc. Những căng thẳng của giờ học thêm trước đó biến mất, khuôn mặt nhễ nhại và buồn ngủ của chúng nó đồng loạt sáng bừng lên với nụ cười sáng trong hơn cả mảnh tranh hình liềm trên bầu trời kia. Trong khoảnh khắc đó, điện thoại nó rung lên bởi âm báo tin nhắn, là Minh: "Hà nhìn lên trời kìa, chỗ hai ngôi sao với mặt trăng á, hay lắm!" . Dễ thương quá! Người bạn của nó...
Nó nhớ mùa thi cuối kì I năm nó học lớp 11, trước ngày thi, nó cùng Minh và hai đứa bạn hâm hâm của chúng nó không lo ở nhà học bài mà rủ nhau đi chùa cầu may, rồi sau đó sẵn tiện đi chơi Noel luôn, thật là ngớ ngẩn hết sức! Buổi tối hôm đó, thay vì tập trung học bài thì nó lại làm 4 miếng giấy, ghi 4 tên 4 bài thơ đã học, "úmbalaxìbùa" rồi bốc đại một miếng học tủ. Đã vậy, nó còn dụ Minh học tủ theo, ấy vậy mà Minh cũng học giống nó, để rồi hai đứa cùng bị "tủ đè". Ngốc quá! Bạn thân ơi...
Và nó nhớ những buổi tối nó cùng Minh song song đi về trên con đường vắng, chẳng biết từ bao giờ, nó đã lập trình cho mình rằng Minh sẽ là người bảo vệ nó khi nó chẳng may gặp phải một tên biến thái hay đại loại như vậy trên con đường vắng vẻ này. Tự mình áp đặt, rồi tự mình oán trách... tính nó kì cục như vậy, phải, nó chẳng có quyền gì, ấy vậy mà nó đã oán trách Minh khi một hôm cậu ta không về cùng nó và cũng chính hôm ấy, nó bị một thằng con trai chạy xe máy sát qua cố tình đập vào ngực. Tối đó, nó nhắn tin trách Minh, Minh dĩ nhiên chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn xin lỗi nó rối rít. Thương quá! Bạn tôi...
Nó thương Minh bằng tình cảm hồn nhiên nhất, tinh khiết nhất, trong mắt nó, Minh là một tên con trai hoàn hảo, nó thấy Minh đối với nó cái gì cũng tốt. Ở ngoài lớp học, Minh vốn là đứa có nhiều mối quan hệ với cả những thành phần bất hảo, có thể gọi là vậy, nhưng với nó, Minh luôn là người biết phân biệt đúng sai, biết thế nào là giới hạn, chừng mực và đặc biệt, nó thích Minh ở chỗ biết cách cư xử với từng người. Nó có cảm giác, riêng đối với nó, Minh thật hiền lành, đáng yêu... Nó cũng biết rằng Minh rất thương nó, thương bằng tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, và nó tuyệt nhiên tin vào thứ tình cảm trong sáng ấy, tin rằng, Minh sẽ không bao giờ quay lưng lại với nó, vì tình cảm là thứ không dễ gì thay đổi.
Nhưng nó đã lầm... Chẳng bao lâu sau đó, nó bàng hoàng nhận ra rằng, tình cảm con người, sao mà thay đổi nhanh đến thế...
Tải ảnh
"Hà khìn!" - Nó nhận được tin nhắn của Minh trong một ngày mưa.
"Bị gì á?" - Nó reply chọc lại.
"Lỡ thích Hà khìn rồi, giờ chẳng biết phải làm sao nữa..."
Tin nhắn tới và nó bật cười: "Cái thằng này, giỡn gì kì cục."- Nó thầm nghĩ rồi nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Không được đâu, Minh là anh trai Hà mà!"
1 phút...
2 phút...
Rồi 3 phút...
Vẫn không nhận được tin nhắn của Minh... nó bắt đầu suy nghĩ và lo sợ, nó sợ cái tình cảm đáng yêu tròn đầy khiến nó tự hào lại bị bóp méo bởi những ngộ nhận nhất thời. Nó yêu thứ mà Minh và nó có cho đến hiện tại và nó muốn là mãi mãi, chẳng bao giờ đổi thay.
Rrrruuùuuunnnngggg... - tiếng điện thoại rung lên làm nó giật mình, là tin nhắn của Minh. Bấm nút đọc tin nhắn mà tin nó đập liên hồi, vì lo sợ? hay vì một thứ gì khác? Chính bản thân nó cũng không rõ...
Hít một hơi thật sâu, nó nhấn nút cho tin nhắn mở ra: "Hehe... Minh giỡn đó! Vậy cũng tin!" Nó cười...
Mặc dù nó không hoàn toàn tin rằng: "Minh giỡn đó!" vì trước giờ, Minh chẳng bao giờ như vậy, Minh từng nói rằng nó giống như một thiên thần, trước đó, điều này làm nó vui, nhưng bây giờ nó buộc phải suy nghĩ nhiều hơn. Nó nhận ra rằng, có thể Minh đang nói giỡn thật, nhưng dù sao đi nữa, nó cần phải đặt ra giữa hai đứa một giới hạn để tình cảm này mãi đứng lại ở điểm dừng đẹp nhất: tình bạn.
Khoảng thời gian tiếp theo đó, Minh và nó vẫn vui vẻ như trước, vẫn đùa giỡn, chơi carô, tìm số, vẫn nhắn tin cho nhau mỗi khi một trong hai đứa có vấn đề cần quan tâm, chia sẻ. Rồi năm lớp 11 qua đi, bước vào lớp 12 với ngưỡng cửa Đại học trước mắt, trong mỗi đứa đều bắt đầu định hình cho mình những lối đi riêng. Chúng đều học tập một cách nghiêm túc với mục đích rõ ràng hơn và vì thế, vô hình trung, vài đứa trở nên ích kỉ, trong đó có cả nó, cái gánh nặng học tập mà nó tự mình gồng gánh biến nó trở nên hay lo lắng và ít quan tâm đến bạn bè hơn xưa, có lẽ, trong thời điểm đó, nó không nhân ra sự thay đổi của mình, nhưng Minh thì cảm nhận rõ rệt. Rồi một ngày, Minh hỏi nó: "Sao thấy Hà khìn cứ buồn buồn?" và nó hờ hững đáp: "Không có gì..." , những ngày sau, Minh vẫn lo lắng cho nó, Minh hỏi thăm cả người bạn gái thân nhất của nó về sự kì lạ của nó, nhưng nó vẫn vậy, vô tâm đến ích kỉ...
(còn nữa)