Không biết phải nói như thế nào
nhỉ. Sao mình luôn là người lên
đây rồi kể lể chuyện buồn ma
sao không phải là chuyện vui.
Tay đang rất đaudo bị kính cứa
vào . Trong người thì đang ốm
dở . Bây giờ quả thật là tôi đang
sống dở chết dở chỉ vì cái gọi là
'' hạnh phúc ảo ''.
Tôi vốn là 1 người khá nhút nhát
ít nói ,nhất là với con gái. Hồi cấp
3 tôicó yêu mến 1 người trong
vòng 3 năm mà tôi chẳng có
động thái gì gọi là tán tỉnh em.
Sau này khi ra trường tôi mới
dám gọi em và sau bao năm em
chỉ nói với tôi một câu mà em
nói tôi vẫn nhớ. ''sao cứ phải
khổ thế nhỉ''. Tôi đau lòng lắm.
Tôi cố không nghĩ đến em nữa
vì tôi không thể kìm đc nước
mắt. Tôi biếttôi và em là không
thể mà sao tôi vẫn không quên
đc. Một thời gian sau vì câu nói
của em mà tôi tạm nén tình cảm
lại. Tôi hình như đã quên . Tôi
bắt đầu mở lòng ra để đón
những điều mới mẻ. Và trong
bệnh viện tôi gặp em ( 1 câu
truyện buồn trong bệnh viện tra
google nhé) có lẽ vết thương
chưa lành của tôi lại rỉ máu. Em
quá nhẫn tâm, em chỉ coi tôi
như 1 người thay thế . Tôi
không trách em mà chỉ trách
mình không đủ dũng cảm để
chống lại sự quyến rũ chết ng
của em. Ok quên . Sau một thời
gian thằng bạn nó giớithiệu cho
1 em 94 ở xã minh trí ss. Cũng
khá gần nhà tôi. Vốn đã vô
tìnhtôi tán em tợn lắm. Dù sms
hay gọi điện thì tôi đều cưa cẩm
em phải gọilà em đổ như rơm
dạ với tài ăn nói của tôi. Tôi
không quá đặt nhiều tình cảm
vào em vì tôi sợ. Sợ em như ng
trước Rồi 1 ngày em hẹn gặptôi.
Nấn ná mãi tôi cuối cùng rủ
thằng bạn đã giới thiệu nó cho
tôi cùng đi gặp nhau 1 chuyến.
Tối đó tôi gặp em thắm nhỉ.
Chúng tôi đi tràđá rồi lượn khắp
xuân hoà và cuối cùng về nhà
em. Tối đó tôi và em khá ít nói .
Có lẽ do ngại. Tôi nghĩ em chắc
cũng kết mình rồi lên tôi đêm ý
chẳng ngủ đc tí nào. Hôm sau tôi
rủ em đi chơi . Mãi chiều tôi mới
lên đón em. Chắc em sợ tôi gì gì
đó lên em dẫn thêm đứa em
theo. Tôi hơi nản nhưng chẳng
nói đc gì. Mang theo đứa em
nữa đi thì coi như công toi. Tôi
chả biết làm gì. Emthì đòi đưa về
nhà gì ở gần đó. Tôi quá là chán
luôn. Tưởng đc ngày tết dương
đc đi chơ vui vẻ bên em ai ngờ. .
Buổi tối hôm đó cũng là ngày tôi
khó quên nhất khi mà tôi bảo là
đưa em về nhà mà em lại nhờ ng
đến đón.tôi hơi buồn. Chuyện
tưởng bình thường thế mà lại
khác. Thằng bạn tôi bảo là thằng
ý chắc chắn là ny của con kia rồi
mày ạ. Tao không ngờ nó lại là
ng như thế .anh em kết nghĩa
mà nó lừa cả tao. Tao xoásố của
nó rồi mày cũng xoá đi. Vì nó
không đáng đâu. Tôi thật không
tin vào sự thật này nữa. Tôi cố
gọi điện sms cho em thì chỉ
nhận đc sự im lặng. 1 sự im lặng
đáng sợ. Tôi xoá số của em .
Trong tim tôi bắt đầu đóng
băng.
Câu truyện mới chỉ bắt đầu. Tôi
quenem từ bao giờ nhỉ ? Cũng
khá lâu rồi.Chúng tôi quen nhau
trên vitalk. Saubao nhiêu gian
khổ thì tôi cũng có số của em.
Nói chuyện với em quả làthú vị.
Nó làm cho tôi thấy quên đi quá
khứ không vui và làm tôi nghĩ về
ngày mai. Với 1 người sắp vô
cảmnhư tôi gặp em thì không
biết là phúc hay là hoạ nữa. Tôi
trở lên yêu cuộc sống này hơn.
Tôi suốt ngày lên vitalk chỉ để
gặp em .ngoài thế thì tôi cũng
thường sms hỏi han quan tâm
em. Và nhớ những lúc những lần
sms xem em ăn cơm chưavà
thức đến gần 12h đêm để đợi
sms của em. Bạn bè thì bảo tôi
chắc hết việc à hay là bị bệnh mà
gái ở gần thì không iu đi tán gái
rõ xa lại còn qua chat chít nữa
chứ.ảo lắm!. Tôi chả quan tâm.
Đơn giản vì tôi thích em. Thích
em từ khi nào mà tôikhông biết
nữa. Giận em mối khi tôisms 1
đống mà em chẳng trả lời. Và tôi
đợi đợi đến cuối tuần để gọi cho
em. Không biết do em nghĩ tôi
đùa hay gì gì mà khi tôi sms bảo
em là mình là vợ chồng đi. Em
đồng ý. Và từ hôm đó tôi gọi em
là vk . ''Vk iu '' vừa mới hôm qua
thôi 2 câu vk ck luôn còn bên
nhau. Mà sao hôm nay lại đắng
cay thế này . Tôi mê mẩn em
mất. Đơn giản vì em cho tôi cảm
giác yêu. Mặc dù em không xinh
nhưngười trước. Tôi cứ sống
trong cái tình cảm aỏ đó mà tôi
không hay. Không hay rằng thực
ra tôi quá điên vì yêu rồi...